Bình Đẳng viện – Nơi Tịnh Độ hiện thực giữa nhân gian

By Trần Thanh Tùng

Bình Đẳng viện (Byodoin), một biểu tượng nghệ thuật vườn cảnh Nhật Bản thời Heian (794-1185), kết tinh tư tưởng Tịnh Độ và phong cách kiến trúc độc đáo. Từ những ảnh hưởng của văn hóa nhà Đường, Nhật Bản dần hình thành phong cách vườn phi đối xứng, tự nhiên và uyển chuyển.
Nằm gần sông Uji, Kyoto, Bình Đẳng Viện ban đầu là biệt thự của quý tộc, sau chuyển thành chùa năm 1052 dưới sự chỉ đạo của Fujiwara no Yorimichi. Công trình, đặc biệt là A Di Đà Đường (Phượng Hoàng Đường), được xây dựng với ý nghĩa biểu trưng cho sự bình đẳng của chúng sinh và khát vọng tái hiện cõi Tây Phương Cực Lạc.

24A09040-4

Credit: Tạp chí Kiến trúc

Thời kỳ Mạt pháp (suy vi của Phật giáo) khiến con người tìm kiếm sự giải thoát qua tín ngưỡng Tịnh Độ. Bình Đẳng Viện là một không gian chuyển tiếp, nơi con người hòa mình giữa đời sống hiện thực và thế giới lý tưởng thông qua hình ảnh Phật A Di Đà, hồ nước và cấu trúc biểu tượng.
A Di Đà Đường tọa lạc giữa hồ nước, được thiết kế để tạo cảm giác vừa gần gũi vừa siêu thoát. Các cây cầu nối không gian Đông – Tây biểu trưng cho hành trình đến cõi Cực Lạc. Với cấu trúc “một điện hai đường”, mái điện uyển chuyển và cảnh quan nước bao quanh, nơi đây thể hiện nghệ thuật hài hòa giữa kiến trúc, điêu khắc và thiên nhiên.

24A09040-9

Credit: Tạp chí Kiến trúc

Bình Đẳng Viện không chỉ là một công trình tôn giáo mà còn là biểu tượng của nghệ thuật Tịnh Độ, mang đến cảm giác thanh thoát, hòa hợp giữa con người và thế giới lý tưởng. Hình ảnh Phượng Hoàng Đường, nổi bật giữa không gian mênh mông, là minh chứng sống động cho sự thăng hoa của nghệ thuật và tín ngưỡng Nhật Bản.