Việc gì phải khóc khi “không có giày để đi” chứ?

By Nguyễn Thị Thảo Nhi

Tôi đọc đâu đó một câu như thế này: “Bạn sẽ khóc vì không có giày để đi cho đến khi bạn nhìn thấy một người không có chân để đi giày”. Đúng vậy, từ nhỏ có lẽ cuộc sống của tôi chưa từng thiếu thốn điều gì, nên đôi lúc tôi giãy nãy và khóc to lên chỉ vì không mua được cái áo yêu thích. Cho đến khi tôi gặp lũ nhóc ốm nhom, đen nhẻm vì không có đủ điều kiện sống giống như tôi, từ đồ ăn cho đến áo mặc.

Năm nhất đại học, tôi quyết định đi tình nguyện ở vùng cao để thử thách bản thân mình. Ở đó tôi gặp được những đứa trẻ “chân đất đầu trần”, nhưng trong đôi mắt lúc nào cũng trong veo và đầy sức sống. Ánh mắt của bọn trẻ rất đẹp, tôi thích nhìn vào mắt chúng bởi như chứa vô vàn vì sao lấp lánh. Nhưng đối lập với đôi mắt sáng như sao ấy, là làn da đen nhẻm vì nắng gió, áo quần cũ được vá đi vá lại vì chẳng có tiền mua đồ mới, nhiều đứa nhóc còn không có dép để mang. Lúc này, tôi mới thực sự hiểu được câu nói trên.

Vì tôi thương nên thường hay mua kẹo cho mấy đứa nhỏ, cũng vì thế mà tụi nhỏ quý tôi lắm. Bọn nhóc hay kể về những gì chúng trải qua, nào là đi lên rừng nhặt củi giúp bố mẹ, giặt đồ, nấu cơm, chăn trâu bò,… Tôi nghe kể về cuộc sống của những em bé ngoan, không trách không giận gì vì cuộc sống vất vả. Lúc nào cũng hé trên môi một nụ cười tươi rói như ánh sáng mặt trời. Bọn nhỏ không giống tôi, vì những đứa trẻ vùng cao không lớn lên trong sự nuông chiều của bố mẹ, mà dường như đời sống khó khăn đang đuổi theo con đường trưởng thành của các em. Tôi yêu tụi nhỏ vô cùng. Và cũng qua chuyến đi này, tôi cũng đã học được cách chấp nhận và biết ở những gì mình đang có, vì vốn dĩ tôi đã hơn rất nhiều người.

IMG 3134Ảnh: Thảo Nhi

Tôi có quen một em bé tên là Tăk, năm đó, bé học lớp 5, tôi nói chuyện với em:

– Em có bao giờ được mẹ dẫn đến thành phố chơi chưa? Hay em có thấy những tấm ảnh ánh đèn lung linh ở thành phố bao giờ chưa em?

Em đáp lời tôi:

– Dạ em được mẹ dẫn lên thành phố vào bệnh viện để khám bệnh thôi chứ em chưa ở thành phố chơi bao giờ. Em cũng chưa thấy ảnh về thành phố á chị!

Tôi nghe xong thì hí hứng bật điện thoại rồi tìm những bức ảnh về thành phố lung linh cho em xem. Em chăm chú xem, rồi im lặng một lát, sau đó em nói với tôi:

– Em cũng muốn đi đến đó nữa.

– Vậy em ráng học nha! Để sau này có cơ hội mà đi khắp nơi trên thế giới luôn. – Tôi bảo thế.

– Ở chỗ em, đa số mọi người học đến lớp 9 rồi nghỉ, vì nhà không có tiền. Có khi là do trường cấp 3 xa quá nên người ta hay bỏ giữa chừng đó chị. Em không biết em sẽ học hết cấp 3 không nữa! – Em nói.

Tôi im lặng. Tôi không biết nói gì để có thể an ủi em, tôi chỉ vỗ vai em để khích lệ. Khoảnh khắc đó trở thành nỗi ray rức trong tôi, đến lúc tôi về lại thành phố tôi vẫn không thể quên được. Bây giờ vẫn thế.

Có những ước mơ sẽ thành hiện thực, có những ước mơ sẽ không thành hiện thực, nhưng đó sẽ là động lực để những đứa bé cố gắng hằng ngày. Em hiểu được hoàn cảnh của chính em và tôi cũng mong rằng em sẽ vẫn giữ vững niềm tin của riêng em. Em cũng đã giúp tôi nhận ra được niềm vui không phải đến từ những thứ vật chất xa xỉ mà từ những điều giản dị trong cuộc sống, có thể là được thấy những ánh đèn lung linh của đường phố, hoặc là được thấy nụ cười tươi rói của các em nhỏ,… Chỉ cần như thế thôi.

Đó là một chuyến đi thật sự rất tuyệt vời đối với tôi. Tôi hiểu được và biết ơn cuộc sống này qua những đứa trẻ. Một dịp nào đó, tôi sẽ trở về thăm các em, những em bé ngoan của chị.