Việc gì phải khóc khi “không có giày để đi” chứ?Tôi đọc đâu đó một câu như thế này: “Bạn sẽ khóc vì không có giày để đi cho đến khi bạn nhìn thấy một người không có chân để đi giày". Đúng vậy, từ nhỏ có lẽ cuộc sống của tôi chưa từng thiếu thốn điều gì, nên đôi lúc tôi giãy nãy và khóc to lên chỉ vì không mua được cái áo yêu thích. Cho đến khi tôi gặp lũ nhóc ốm nhom, đen nhẻm vì không có đủ điều kiện sống giống như tôi, từ đồ ăn cho đến áo mặc.