Trong một trận cầu được kỳ vọng sẽ là màn phô diễn sức mạnh tấn công của Manchester City, khán giả lại phải chứng kiến một thế trận bế tắc kéo dài suốt 90 phút, kết thúc với tỷ số hòa 0-0 đầy thất vọng trước đội bóng đã chắc suất xuống hạng – Southampton. Tuy nhiên, điều khiến dư luận thể thao chú ý không chỉ nằm ở kết quả, mà còn là phản ứng trái ngược giữa trung vệ Rúben Dias và HLV Pep Guardiola về chiến thuật “đổ bê tông” của đối phương.
Ảnh: Internet
Manchester City bước vào vòng đấu áp chót của Premier League với áp lực buộc phải thắng để duy trì lợi thế trong cuộc đua giành suất dự Champions League. Gặp Southampton – đội bóng đang đứng cuối bảng và đã xuống hạng – tưởng như là một cơ hội vàng. Thế nhưng, những gì diễn ra tại St Mary’s lại đi ngược với kỳ vọng.
Southampton, dưới sự dẫn dắt của HLV tạm quyền Simon Rusk, lựa chọn chiến thuật phòng ngự số đông, chủ động kéo thấp đội hình và thi đấu cầm chừng, chỉ tập trung vào việc ngăn cản bàn thua thay vì tìm kiếm cơ hội ghi bàn. Chiến thuật này đã phát huy tác dụng – dù gây tranh cãi – khi họ cầm hòa thành công nhà cựu vô địch, giành thêm một điểm quý giá để tránh phá kỷ lục đội có số điểm thấp nhất lịch sử Premier League.
Sau trận đấu, trung vệ Rúben Dias không giấu nổi sự bức xúc. Anh cho rằng Southampton đã “giết chết” trận đấu bằng cách thi đấu tiêu cực và câu giờ liên tục. Dias nhấn mạnh: “Chúng tôi muốn chơi bóng. Họ thì không. Đó là khác biệt lớn nhất.”
Đặc biệt, anh chỉ trích thủ môn Aaron Ramsdale vì những pha xử lý kéo dài không cần thiết – được cho là hành vi câu giờ có hệ thống nhằm triệt tiêu nhịp độ trận đấu. Theo Dias, bóng đá là trò chơi dành cho những người dám chơi, dám tấn công và Southampton đã phản bội lại tinh thần đó.
Trong khi học trò bày tỏ sự tức giận, HLV Pep Guardiola lại có phản ứng hoàn toàn trái ngược. Trong buổi họp báo sau trận, ông thẳng thắn cho rằng Southampton hoàn toàn có quyền lựa chọn chiến thuật phù hợp với khả năng và hoàn cảnh. Ông cho biết: “Nếu bạn là huấn luyện viên của một đội bóng yếu hơn, bạn cần phải thực tế. Họ đã làm điều cần thiết để giành điểm. Trách nhiệm ghi bàn là của chúng tôi, không phải họ.”
Guardiola cũng từ chối quy trách nhiệm cho Southampton mà thay vào đó, ông nhận phần lỗi về phía đội bóng của mình khi không thể chuyển hóa áp lực thành bàn thắng. Dù kiểm soát bóng lên đến gần 80%, Man City không tạo ra được quá nhiều cơ hội rõ ràng.
Phản hồi trước những chỉ trích, HLV tạm quyền Simon Rusk thẳng thắn thừa nhận Southampton không có lựa chọn nào khác ngoài cách phòng ngự tối đa. Ông cho biết: “Chúng tôi không có đội hình mạnh, không có chiều sâu lực lượng, không có nhiều lựa chọn. Gặp Man City – một trong những đội mạnh nhất thế giới – chúng tôi phải chơi để sống sót.”
Rusk cũng cho rằng những lời chỉ trích từ phía Dias có thể được xem như một lời khen gián tiếp, vì nếu Southampton không khiến Man City thất vọng, sẽ không có ai lên tiếng gay gắt đến vậy.
Kết quả hòa khiến Man City bỏ lỡ cơ hội vàng để củng cố vị trí trong top 5 – điều kiện để giành suất tham dự Champions League mùa tới. Hiện tại, họ chỉ còn hơn nhóm bám đuổi gồm Newcastle, Chelsea, Aston Villa và Nottingham Forest 2 điểm, trong khi mùa giải chỉ còn 2 vòng đấu. Guardiola thừa nhận đội bóng sẽ phải “chiến đấu đến giây cuối cùng” để không đánh mất mục tiêu lớn nhất mùa giải.
Cuộc tranh luận giữa Dias và Guardiola không chỉ đơn thuần là bất đồng quan điểm cá nhân, mà phản ánh cuộc tranh cãi lớn hơn trong bóng đá hiện đại: liệu những chiến thuật phòng ngự cực đoan có còn phù hợp, hay đang làm mất đi giá trị cốt lõi của môn thể thao vua?
Một bên cho rằng mỗi đội bóng có quyền lựa chọn chiến thuật dựa trên nguồn lực, mục tiêu và đối thủ. Bên còn lại tin rằng khi đội bóng không có ý định thi đấu cởi mở, khán giả – những người chi trả để theo dõi – sẽ là bên bị phản bội đầu tiên.
Trận hòa 0-0 giữa Manchester City và Southampton là minh chứng cho việc bóng đá không chỉ là chuyện của kỹ thuật, mà còn là đấu trường của tư duy chiến thuật, triết lý thi đấu và quan điểm đạo đức thể thao. Những phát ngôn trái chiều từ Dias và Guardiola không chỉ cho thấy sự đa chiều trong cách nhìn nhận, mà còn gợi mở một câu hỏi lớn: liệu bóng đá nên là nơi tôn vinh kết quả, hay đề cao cái đẹp?