Trong lịch sử điện ảnh Hàn Quốc, không thể không nhắc đến Kwon Mi-Hae – một biểu tượng sắc đẹp và tài năng, người đã ghi dấu ấn trong lòng khán giả qua các vai diễn ấn tượng từ những năm 1960 đến cuối những năm 1990.
Trên màn ảnh và ngoài đời, bà là một người phụ nữ thanh lịch, nổi bật với đôi mắt to, gò má cao và mái tóc sóng lượn không thể thiếu những chiếc lô tóc cổ điển. Cùng với đó là một phong thái tự tin, bà luôn tỏa sáng mỗi khi xuất hiện, ngay cả trong những chuyến đi ngắn đến chợ cá cũng không quên diện những bộ Chanel tinh tế, kết hợp với những chiếc khuyên tai pha lê lấp lánh.
Kwon Mi-Hae bắt đầu sự nghiệp diễn xuất vào những năm đầu của ngành công nghiệp điện ảnh Hàn Quốc, trong một thời kỳ mà tài năng là yếu tố quyết định, không phải mối quan hệ. Bà đã tham gia vào các bộ phim nổi tiếng, trong đó có Io Island (1977) của đạo diễn Kim Ki-Young, trong vai Park Yeo-In, một trong những người phụ nữ trong một thị trấn nơi đàn ông bị lôi cuốn một cách kỳ lạ và biến mất không dấu vết. Bà là một trong những nữ diễn viên đầu tiên đóng những vai chính trong các bộ phim truyền hình lớn của Hàn Quốc trong những năm 1970 và 1980.
Dù có một sự nghiệp lẫy lừng, Kwon Mi-Hae không chỉ là người làm nghề mà còn là một bà nội, một người mẹ chăm sóc gia đình đầy yêu thương. Sau khi cha mẹ tôi ly hôn khi tôi chưa tròn một tuổi, bà trở thành người chăm sóc chính của tôi. Tôi cùng ông bà sống ở Seoul, nơi ông tôi, Lee Cheol-Hyang, là một biên kịch nổi tiếng với bộ phim Mistress (1970).
Thời gian bên cạnh ông bà, tôi được làm “bạn đồng hành” trong những lần xuất hiện tại các buổi quay phim và tiệc tùng, nơi những tên tuổi lớn trong ngành giải trí thường xuyên ghé thăm. Những buổi tối tại nhà bà với những bữa ăn xa hoa, sự góp mặt của các nhà sản xuất truyền hình, diễn viên và các nghệ sĩ thời bấy giờ trở thành những kỷ niệm tôi mãi khắc ghi.
Bà Kwon Mi-Hae dạy tôi cách giao tiếp tự nhiên với người lạ, vì bà luôn có nhiều người xung quanh. Bà đã chỉ cho tôi những cách thức làm đẹp tinh tế, từ cách chia tóc cho đến cách tô son sao cho chính xác, để mỗi ngày đều là một dịp đặc biệt. Trong ký ức tôi, bà luôn tỏa sáng, không chỉ qua những bộ trang phục lộng lẫy mà còn qua những cử chỉ dịu dàng nhưng đầy quyền lực.
Tuy nhiên, sau khi ông tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, bà Kwon Mi-Hae rời Hàn Quốc và chuyển đến Mỹ để sống cùng cha con tôi. Từ đó, di sản của bà như một ngôi sao điện ảnh dần mờ nhạt. Giờ đây, bà là một người phụ nữ lớn tuổi sống ẩn dật trong khu ngoại ô Virginia, và chỉ thỉnh thoảng có một vài người hâm mộ từ các nhà thờ Hàn Quốc hay siêu thị H-Mart nhận ra bà. Họ nhìn bà với sự ngạc nhiên, như thể đang hỏi “Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao bà lại ở đây?”
Dù vậy, đối với tôi, bà vẫn là người phụ nữ đầy quyến rũ và thanh lịch mà tôi đã biết. Mỗi lần tôi nhìn bà, tôi vẫn thấy được sự kiên cường, mạnh mẽ, không hề phai mờ theo thời gian. Bà không còn muốn mình bị chụp ảnh, vì bà cho rằng mình không còn đẹp như trước. Những bức ảnh của bà từ những năm tháng vàng son giờ chỉ còn là kỷ niệm, những câu chuyện mà bà kể lại cho tôi, như một người bạn thân thiết.
Cuộc đời của bà Kwon Mi-Hae khiến tôi suy ngẫm về giá trị của việc giữ gìn và trân trọng di sản, dù thời gian có thể khiến mọi thứ phai nhạt. Câu chuyện của bà nhắc nhở tôi về sự tôn trọng những thế hệ đi trước, những người đã vất vả xây dựng nền tảng cho nền văn hóa mà chúng ta ngày nay được hưởng thụ. Mặc dù sự nghiệp của bà không còn được nhớ đến nhiều như xưa, nhưng đối với tôi, bà vẫn là ngôi sao sáng nhất trong cuộc đời mình.
Chia sẻ từ một người cháu của bà Kwon Mi-Hae.